Tự thuật thành tích của chiến sĩ La Văn Cầu

 9326 lượt xem
 

 Kính thưa Bác,

Kính thưa các vị đại biểu,
 
Kính thưa các đồng chí chiến sĩ toàn quốc,
 
Tôi La Văn Cầu sinh tại làng Hùng Linh, huyện Trùng Khánh tỉnh Cao Bằng, thành phần dân tộc là người Thổ. Gia đình sinh sống chật vật, ít ruộng. Hằng năm tăng gia không đủ ăn phải kiếm thêm tiền, như bán củi mới đủ sống. Hơn nữa gia đình neo người mồ côi bố sớm, lúc lên 7 tuổi cho đến năm tôi được 12 tuổi, tôi đã biết yêu lao động, giúp đỡ cha mẹ cày bừa vv… Nhận thấy hoàn cảnh gia đình chật vật như vậy. Về văn hóa thấy kém người trong làng, tôi rấy hớn hở say mê học tập. Muốn học tập cùng người ta nhưng không có tiền đóng góp cùng họ, 3 lần tôi xin vào học trả nửa tiền và hẹn về nhà cố gắng làm việc, được tiền sẽ đem trả nợ cho các anh sau, nhưng họ không tin, cụ thể là bị đuổi ra khỏi trường 3 lần. Đấy là cuộc đời tôi khi còn Pháp thuộc có thể nói rằng sống cuộc đời như thế, sống cũng như chết không có ngày nào mở mắt được với thiên hạ. Năm tôi trưởng thành, cách mạng tháng 8 bùng nổ, tôi rất sung sướng, đấy là nhờ sự sáng suốt của Đảng cộng sản Đông Dương và vị lãnh tụ Hồ Chí Minh. 16 tuổi tôi ra nhập ngũ tức là năm 1948 nhưng đoàn thể không lấy, tôi đã khai tăng lên 2 tuổi để được nhập ngũ. Ngày 20/9/1948 tôi được tập cùng anh em ở trung đội, rồi được lệnh thuyên chuyển và bổ sung cho đơn vị chiến đấu. Từ đấy trở đi tôi làm nhiệm vụ chiến đấu ngoài ra không làm việc gì cả. Trong năm 1948 tôi được tham gia nhiều trận: như trân Ta Ngan (Cao Bằng), tôi cướp được 1 hòm đạn M trong đó có 250 viên và 50 quả lựu đạn Mỹ. Trận Lung phây, tuy không cướp được gì, nhưng trên đó gay go, tôi bảo về yểm hộ cho 1 tổ rút lui thoát khỏi vòng vây của địch. Ngoài ra còn đánh trận Mai tèn, Ban dung. Đến trận Bông lao năm 1949, trận đó ta tiêu diệt 95 xe địch trận này tôi làm xung kích trong một đơn vị đại đội. Nhân lực ban chỉ huy chưa phát hỏa, tôi động viên anh chị em trong tổ “chúng ta bây giờ còn dùng mousqueton ts nữa có lệnh phát hỏa chúng ta sẽ tiêu liên cướp được ở trong tay địch, cướp súng địch bắn địch.

Trong một chốc lát nổ súng tôi lên sát họ đứng, gặp một toán địch chạy xuống, tôi hô lên, các anh em ơi, chúng ta có súng đây rồi, tôi dơ khẩu mousqueton lên, tuy đan xấu nhưng vẫn tin tưởng vào khẩu súng, bóp cò nổ 1 phát, ngã 1 thằng địch, ngay ở cạnh xe tăng, tôi nhẩy lên giết lấy khẩu súng ở tay địch. Lúc đó địch chạy lên trước mặt xe tăng để bảo vệ, tôi ở cạnh xe tăng có nghĩ rằng cướp súng địch bắn địch, tôi dùng tiểu liên giết được 3 thằng địch ở trước mặt xe tăng, rồi lại đi lấy được một hòm accu bằng than tôi mang hai khẩu súng và vác hòm accu lên núi đã, khi lên gặp máy bay địch canh tác, nhưng cứ thế bình tĩnh vác qua 1 cái núi đá tai mèo về địa phương, được ban chỉ huy Đại đội thưởng 3 thước vải.

Rồi đến trận Ban nêm, trận Lung vài đơn vị của tôi làm nhiệm vụ xung kích lên tiêu diệt một trạm gác, khi xung phong lên lần đầu tiên hai người bị bắn thươn, tôi cõng ra khỏi trạm gác của địch được hai mươi thước, giao cho người khác rồi tôi lại quay về làm nhiệm vụ chiến đấu. Đánh trận Ka iêng, đán trận công kiên bốt Ban đạp, Trà Linh, Na phục Cao Bằng, sau đến trận Thụy khẩu biên giới Trung Quốc và tham gia suốt cả một tháng đánh bom tàn quân Tưởng như trận Lac Thôi, Hat Thach. Lúc tàn quân Tưởng tràn sang trên đường Na Giang. Từ đó trở đi tham gia cả chiến dịch Lam Sơm, tôi làm nhiệm vụ xung kích. Trong thời gian ngắn tôi bị gai chọc vào chân đau 5 ngày, chân vẫn có mủ, nhưng khi đơn vị hành quân tôi cố theo kịp đơn vị, vì nhận thấy tình trạng anh em của tôi trong tổ của tôi đều mệt mỏi cả. Tôi cố làm gương mẫu động viên anh em tích cực làm nhiệm vụ bền bỉ và dẻo dai. Sau thời gian chiến dịch đó được lệnh về nghỉ ngơi, Trung đội có kiểm thao công tác chiến dịch Lam sơn, theo nhận xét của an hem tôi được khen là có tinh thần tích cực gương mẫu trong đơn vị.

Sau chiến dịch Lam Sơn lại lên Trùng Khánh chỉnh huấn. Được 1 tháng lại được lệnh xuống Đông Khê để xem vị trí. Được 5 ngày đơn vị hành quân xuống. Sắp đến ngày ra trận đơn vị Đại hội có tổ chức liên hoan để tiễn chân anh em ra trận. Hôm đó ban chỉ huy có đưa ra vấn đề để thách thức trung đội A và trung đội B, tiểu đội này và tiểu đội kia, cá nhân này với cá nhân nọ. Ban chỉ huy đưa ra điều thách thức chung của Đại đội có nói rằng: “Lần này trong đơn vị chúng ta, anh nào xung phong cầm lá cờ của đơn vị lên trên nóc của địch, sẽ được Ban chỉ huy khen thưởng”. Lúc đó tôi thấy không có ai trả lời ban chỉ huy tôi cùng một số đồng chí đứng lên hứa quyết tâm sẽ làm được. Khi tôi đứng lên hứa tôi nghĩ rằng: nếu tôi không làm được lời hứa thì tất nhiên tôi có lỗi, nhưng dẫu tôi không làm được lời hứa thì tất nhiên tôi có lỗi, nhưng dẫu tôi không làm được lời hứa cũng có tác dụng động viên toàn thể anh em trong đơn vị cùng làm nhiệm vụ khi ra chiến đấu. Đây cũng là lợi cho việc chiến đấu của đơn vị. Vì nghĩ như thế tôi mới dám đứng lên hứa trước Ban chỉ huy và toàn thể anh em ở trong đơn vị. Khi được lệnh ra trận vào ngày 4/5/1950, ngày xuất phát gặp ngày mưa to. Trận đó chẳng may tôi lên nhọt rất nhiều và chân tôi bị gai chưa khỏi, nhưng được tin ra trận tôi rất phấn khởi và hớn hở say mê về mặt trận, mất cả đau, quên cả mệt.

Trận này là một trận công kiên đầu tiên của đơn vị tôi, tôi làm nhiệm vụ xung kích. Trong tổ tôi có một số anh em tân binh mới ra trận nên kinh nghiệm còn non nớt tuy được chỉnh huấn một lần rồi. Vì thế tôi tranh thủ thời gian phổ biến kinh nghiệm chiến đấu của mình cho các anh em tân binh trong lúc xuất phát ra mặt trận. Tôi muộn cho các anh em làm theo được ý muốn của mình, khi xung phong quyết tâm cho bằng được, như thế đỡ gặp trở ngại về tinh thần rụt rè của các anh em tân binh. Đến ngày 5 đơn vị tôi bố trí ngay gần bốt Cầm vây, cách 100 thước, ở một cái khe núi cho nên địch không biết. Ban chỉ huy mặt trận hạ lệnh phát hỏa, bắn đại bác vào vị trí địch. Lúc đó đơn vị tôi bị lộ, địch bặn một thứ đạn khói xuống đơn vị tôi để làm mục tiêu cho máy bay khủng bố. Một chiếc máy bay tiếp viên nhìn thấy đám khói cứ thế nó khủng bố, nên một số ít các anh em tân binh đơn vị tôi hy sinh và bị thương. Thấy tình trạng này, tôi trấn tĩnh tinh thần và động viên các anh em tân binh. Máy bay oanh tạc thả bom bắn súng khói um tùm cả đơn vị tôi động viên anh em trong tổ cùng tôi xông vào đám khói lửa để băng bó cho anh em thương binh, cõng các anh ra ngoài trong làn đạn của địch, nhờ sự trấn tĩnh tinh thần cho các anh em tân binh trong lúc máy bay oanh tạc cho nên khi thực hiện nhiệm vụ có kết quả. Rồi tôi được lệnh ban chỉ huy lên bốt Cầm vay, đơn vị chiếm lĩnh trận địa ở trong bốt đó và toàn trung đoàn làm chủ chiến trường trong khi tấn công Đông Khê. Đến 2 giờ chiều được ban chỉ huy giao nhiệm vụ phụ trách một khẩu 12,7 mang về hậu phương ngay. Khi vác về gặp trở ngại ở giữa đường quân địch thả dù xuống đến đầu, nhưng quyết tâm, chết thì chết không rời khẩu súng địch cho nữa. Cứ thế rồi chạy hai cây số vác về địa phương, kết quả địch không lấy được. Xong trận đó ban chỉ huy có khen và thưởng bút chì.

Tiếp đó đến chiến dịch biên giới. Tôi tham gia trận Đông Khê. Trận này là trận đánh Đông Khê lần thứ hai, tôi làm nhiệm vụ bộc phá viên của đơn vị đại đội. Trước khi ra mặt trận chúng tôi được lệnh gói bốc phá. Lúc đầu không có kinh nghiệm nên chúng tôi gói bằng lá tươi và buộc bằng lạt thường. Do đó bộc phá nổ không mạnh và hay hỏng. Về sau tôi có sáng kiến lấy lá chuối khô bọc bộc phá và buộc bằng lạt nấu nước sôi cho chắc. Bởi thế nên có kết quả. 

Trước khi ra mặt trận tôi họp anh em trong tổ bộc phá để thao luận nhiệm vụ. Tôi đưa ra ý kiến là tất cả anh em trong tổ đều phải quyết tâm làm nhiệm vụ đến phút cuối cùng, dù phải hy sinh. Tôi lại bảo: “anh em chúng ta phải cố gắng phá hàng rào và và giao thông hào, lô cốt cho thật nhanh và cho đến nơi đến chốn để đỡ xuống máu cho anh em xung kích” Các anh em trong tổ đều đồng ý với tôi và hăng hái cùng nhau làm cho được nhiệm vụ, dù chỉ còn lại một người cũng quyết tâm làm xong nhiệm vụ của tổ.

Tổ tôi lại có 5 người do tôi làm tổ trưởng. Lần này là lần đầu tiên chúng tôi đánh bộc phá. Đơn vị tôi là đơn vị bộc phá đầu tiên.

Ngày 15 chúng tôi được lệnh xuất phát. Chiều 16 đơn vị tôi bố trí sát với vị trí Đông Khê, ban chỉ huy ra lệnh cho đội bộc phá chúng tôi phá cho được vị trí. Tổ của tôi tiến lên phá hàng rào trong đêm tối. Nhận thấy bộc phá có ít nên tôi nảy ra sáng kiến lấy mìn của địch giật ở hàng rào giây thép gai phá hàng rào của nó.

Chúng tôi lấy được mấy chục quả mìn của địch ở hàng rào rồi làm nổ mìn và phá được hàng rào của địch. Sau đó chúng tôi tiến thẳng lên lô cốt. Lúc này địch bắn xuống như mưa. Tôi hỏi anh em có ai bị thương không. Trong anh em tôi biết có anh bị thương nhẹ, nhưng do cũng không báo cáo thật, sợ mất tinh thần anh em khác, nên đã trả lời không ai việc gì. Thấy tinh thần anh em cao như thế tôi rất phấn khởi. Tôi hô anh em xung phong. Tiến lên được một quãng thì hai anh em trong tổ bị trúng đạn, bị thương nặng, không thể chiến đấu được. Các anh đó nhận thấy không thể tiếp tục theo chúng tôi được nên có bảo ba chúng tôi thế này: “chúng tôi bị thương nặng không làm được nhiệm vụ nữa và các anh cố gắng làm xong nhiệm vụ nữa và các anh cố gắng làm xong nhiệm vụ và trả thù cho chúng tôi. Các anh nhớ lời anh Cầu bảo chúng tôi trước khi ra đi. Còn một người cũng cứ chiến đấu làm tròn nhiệm vụ cuối cùng”. Thấy các anh vừa nói vừa làm khóc, chúng tôi thương hai anh quá. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ 3 chúng tôi lại hăng hái xông lên, nhất quyết làm cho được nhiệm vụ để trả thù cho hai anh. Lúc đấy tôi thấy căm thù bọn giặc quá. Chúng tôi tiến lên lô cốt địch cách lô cốt đó 15 thước thì hai anh bạn đồng đội của tôi bị địch bắn trúng và bị hy sinh. Tôi thấy hai anh bị hy sinh tôi thương quá. Nhân lúc hai anh còn nóng tôi ôm lấy hai anh hôn. Tôi nghĩ lúc ấy tôi thay mặt tổ quốc để hôn hai anh. Hôn xong tôi lại thấy căm thù giặc hơn nữa. Tôi nghĩ phải nhất quyết trả thù cho hai anh và làm cho xong nhiệm vụ. Quân địch vẫn bắn trả rất nhiều. Tôi lại hăng máu xông lên, tìm cách tránh đạn địch, rồi vượt luôn ba giao thông hào. Lúc này địch bắn xi nhan sáng loáng. Chắc hẳn là nó thấy bóng tôi nên tôi nghe hô “a lô xô Việt Minh”. Tôi vẫn bình tĩnh tiếp tục tiến lên lô cốt. Đến gần lô cốt độ 10 thước thì tôi bị trúng đạn liên thanh của địch.

Đạn bắn trúng cánh tay phải của tôi và trúng vào má bên phải của tôi. Tôi bị ngã và ngất đi trong mấy phút. Tôi tưởng chết có hô: “Hồ Chủ Tịch muôn năm” – “Việt Nam độc lập muôn năm”. Khi tỉnh lại, tôi kiểm điểm lại người tôi, thì thấy một bên mình đã tê đi. Sờ đến cánh tay phải thì lủng lẳng, má bên phải thì mất. Lúc đó tôi lại nghĩ đến nhiệm vụ của tôi. Tôi vùng dậy, tìm gói bộc phá của tôi thì tôi thấy gói đó bị văng đi cách chỗ tôi mấy thước. Quả bộc phá nằm trên miệng giao thông hào chưa rơi xuống. Tôi nghĩ mấy quả nếu rơi xuống hào thì nổ mất còn gì. Tôi lấy tay trái nhặt quả bộc phá, ôm vào người rồi tiến vào lô cốt. Nhưng trong lúc đi lại tôi thấy cánh tay phải của tôi lủng lẳng khó đi quá. Tôi liền nghĩ là phải quay trở xuống tìm một anh bạn nhờ chặt tay đi thì mới làm được nhiệm vụ. Rồi tôi quay xuống ngay. Đến nửa đường tôi gặp anh tiểu đội trưởng đội xung kích đang tiến lên. Tôi bảo anh chặt hộ tay cho tôi. Anh ngạc nhiên và bảo tôi quay xuống cho y tá băng bó. Tôi nói cho anh rõ ý định của tôi và tôi nhất định yêu cầu anh chặt tay cho tôi để tôi làm nhiệm vụ. Anh tiểu đội trưởng lúc đó mới hiểu bèn lấy mác chạy cái tay bị thương đã gẫy. Xong anh xé áo buộc cho tôi. Nhưng anh không quên làm ga rô (garrot) nên đi được một quãng thì tôi thấy máu ở cánh tay phải cứ chảy ra dòng dòng làm ướt đẫm cả miếng vải buộc. Về sau miếng vải đó cũng bị tuột ra. Nhưng tôi không để ý đến cánh tay nữa, tôi không biết đau nữa cứ chạy lên con đường cũ. Tôi đến chỗ đầu bộc phá, nhặt lấy rồi tiếp tục nhẩy lên phá lô cốt. Quả bộc phá nặng 12kilo, nhưng tay trái tôi vẫn đủ sức sách lấy nó. Tôi lại vượt qua mấy giao thông hào. Tôi lóp ngóp bò lên và tiếp tục tiến vào lô cốt. Qua giao thông hào thứ ba tôi lại nhẩy hụt lần nữa vì sức tôi đã yếu rồi. Tôi lăn xuống hào rồi lại lóp ngóp bò lên. Tiếng súng liên thanh của địch cứ nổ ran, những lỗ châu mai của nó cứ nổ đạn liên hồi. Ở dưới giao thông hào tôi thấy mệt mỏi quá. Nhưng tôi nghĩ lại lời ban chỉ huy phải phá bằng được lô cốt này, vị trí Đông Khê là vị trí rất quan trọng, nó bảo vệ đường số 4. Lô cốt này nó bắn xuống đường Thất Khê và ban yểm hộ bốt Cầm Vây. Nếu không phá được lô cốt ấy thì quân ta cứ tiến. Nghĩ như thế tôi lại thấy hăng lại sách bộc lôi chạy lên. Tôi tiến đến gần chân lô cốt. Tôi lấy quả lựu đạn đặt ở bên người, lấy răng rút chốt an toàn ném vào phía có lỗ châu mai để uy hiếp tinh thần địch. Lựu đạn trúng lỗ châu mai nổ. Nhưng súng liên thanh của địch vẫn nhả đạn ra. Tôi men lại lỗ châu mai, tôi chờ cho địch thay băng đạn. Khi súng địch tạm im lặng không bắn tôi xông lại, đút quả bộc lôi vào lỗ châu mai. Địch ở trong trông thấy lấy băng súng đẩy ra hai lần. Lần đầu tôi lấy tay đẩy vào. Nhưng tay tôi yếu không thể đẩy vào sâu được nên địch lại đẩy ra. Tôi thấy thế nẩy ra sáng kiến lấy chân đẩy quả bộc lôi vào. Lần này nhờ có sức chân mạnh, tôi đẩy được quả bộc phá vào sâu, quả bộc phá bịt chặt lấy lỗ châu mai, địch không đẩy ra được. Ngay lúc ấy tôi giật nụ xòe rồi chạy ra xa lô cốt độ 10, 15 thước. Quả bộc phá nổ rất to. Tôi bị sức ép của bộc phá làm ngất đi mấy phút. Lúc tỉnh lại còn nằm ở dưới đất, mở mắt nhìn ra tôi thấy lô cốt đã tan tành, chỉ còn một đống gạch trắng xóa. Tôi lại thấy bóng các anh xung kích từng loạt, từng loạt qua mặt, tôi vội nhẩy vào vị trí Đông Khê. Tôi thấy sung sướng quá, nghĩ bụng đã trả thù được 4 bạn trong tổ của tôi.
 
Tôi đứng lên chạy xuống tìm ban chỉ huy và xin ban chỉ huy cho phép tôi lên phá nốt mấy cái lô cốt nữa. Ban chỉ huy không đồng ý và ra lệnh cho tôi phải về trạm quân y ngay. Tôi quay xuống chân đồi. Vừa quay xuống chân đồi thì mấy quả đại bác của địch rớt xuống tôi nổ ngay gần chỗ tôi đứng. Tôi bị bắn lên qua mặt mấy thước mới rơi xuống, ngất đi một lúc. Lúc tỉnh dậy tôi thấy 4 chị cứu thương đứng gần tôi, các chị bảo tôi nằm lên cáng để các chị cáng về. Lúc ấy trong đại đội tôi bị thương cũng nhiều tôi nghĩ còn hai chân có thể đi một mình về trạm giải phẫu được để cho các đồng chí cáng anh em khác lớn hơn. Bởi thế tôi không để các đồng chí cáng tôi, tôi đi một mình. Đường đi đến trạm giải phẫu cách 4 cây số. Tôi đi một lúc thì mệt quá, phải nghĩ lại. Rồi lại đứng dậy đi. Nhưng sau cứ đi một quãng lại ngã. Nhưng tôi nghĩ phải quyết tâm đi đến trạm giải phẫu. Dọc đường nhiều lần tôi khát quá. Nhưng tôi nhớ lời dặn của bác sĩ, không được uống nước, nếu uống nước nhiều lúc ấy có thể chết. Tôi lại tranh đấu bản thân. Tôi cố nhịn không uống nước suối. Tôi phải trèo mấy cái đèo nhọc quá. Đến sáng tôi mới về đến trạm giải phẫu. Chiều thứ 7, bác sĩ cưa cụt tay phải của tôi đến bả vai. Được mấy hôm tôi thấy đã khỏe, tôi có đề nghị bác sĩ cho tôi trở về đơn vị tiếp tục làm nhiệm vụ để góp phần chiến đấu với anh em. Bác sĩ không cho phép.

Xong chiến dịch anh em trong đơn vị bình công, để cử thưởng Huân chương Quân công hạng ba cho tôi. Đề nghị đó được Bộ tổng tư lệnh duyệt y. Ngoài ra cấp ủy trung đoàn có quyết nghị khen tôi.

Trong khi ấy tôi vẫn dưỡng bệnh ở nhà. Tôi có giấy gọi đi dự lễ liên hoan của chiến thắng Lạng Sơn. Nhưng tôi còn yếu không đi được. Sau lại được giấy cử đi dự Đại hội Việt Minh Liên Việt để thay mặt cho anh em chiến sĩ. Tôi đi nhưng không kịp Đại hội, lại trở về đơn vị nghỉ. Ban chỉ huy cho tôi dự họp huấn luyện ngắn ngày. Rồi đến 1/5 tôi được tin được cử Đại hội liên hoan Ba Lĩnh.

Ngày 8/5/1951 chúng tôi vượt qua biên giới sang Trung Quốc. Chúng tôi đi đường hết hai tháng vừa đi vừa chuẩn bị công việc của Đại hội. Đến 18/7 chúng tôi đến ga Ba Lĩnh. Vừa ngồi nghỉ được một lúc lại có người dẫn tôi đi họp với Ban trù bị để bầu Ban chỉ đạo của Đại hội. Quốc tế bầu tôi và hai anh ở trong phái đoàn vào Ban chỉ đạo để đại diện cho Thanh niên Việt Nam. Riêng tôi được Quốc tế vào Chủ tịch đoàn và có chân dự thính trong Ban chỉ đạo để đại diện cho Quân đội quốc gia Việt Nam.

Ngày 10 chúng tôi dự hội nghị bảo vệ hòa bình thế giới. Tôi được vinh dự lên phát biểu cảm tưởng. Tôi nói “Tôi xin đại diện cho Quân đội quốc gia Việt Nam và nhân danh cá nhân tôi phát biểu cảm tưởng. Tôi được vinh dự tham dự đại hội, tôi rất tin tưởng vào sức mạnh của thanh niên và sinh viên thế giới. Tôi tin tưởng rằng cuộc đấu tranh của phe hòa bình dân chủ nhất định sẽ thắng lợi. Anh em trong Quân đội quốc gia Việt Nam chúng tôi ở nhà đều nhiệt liệt hoan nghênh ban tuyên ngôn của Hội đồng hòa bình thế giới ở Stockholm và hăng hái ký tên đòi 5 cường quốc ký công ước hòa bình. Chúng tôi ra sức chiến đấu ngoài mặt trận chống lại bọn đế quốc Pháp và can thiệp Mỹ và chúng tôi quyết tâm tiêu diệt chúng để giành độc lập cho nước chúng tôi và góp phần xương máu với chiến sĩ hòa bình thế giới.

Đại hội đã hoan hô Quân đội Quốc gia Việt Nam do tôi đại diện.

Tôi đến cuộc gặp gỡ với các đại biểu các thuộc địa Pháp. Hôm đó tôi được vinh dự ngồi ghế chủ tịch đoàn. Tôi lại có gặp một vài thanh niên Pháp thuộc về phe De Gaulle. Họ thấy chúng tôi họ có nói “Chắc các anh oán ghét thanh niên Pháp chúng tôi lắm nhỉ”. Tôi có trả lời “Thanh niên Việt Nam chúng tôi chỉ căm thù bọn thực dân Pháp thôi. Chúng tôi rát có cảm tình với thanh niên và nhân dân Pháp vì chúng tôi biết rằng thanh niên Pháp bị bọn thực dân lừa dối và nhân dân Pháp cũng đang đấu tranh bọ tư bản thực dân Pháp. Chúng tôi sẵn sàng đoàn kết với thanh niên và nhân dân Pháp để chống bọn thực dân đế quốc và để bảo vệ hòa bình thế giới”. Các thanh niên Pháp nghe tôi nói thì tỏ vẻ cảm động.

Ngoài việc công tác chính trị với bọn thanh niên phe phản động quốc tế, chúng tôi có gặp gỡ anh em thanh niên dân chủ quốc tế. Chúng tôi tuyên truyền cho kháng chiến, chúng tôi nói cho thanh niên quốc tế biết quân và dân ta hăng hái chiến đấu chống đế quốc như thế nào. Ở đâu chúng tôi cũng được hoan nghênh nhiệt liệt. Thanh niên quốc tế nhất là thanh niên dân chủ Pháp luôn luôn tỏ cảm tình nồng nàn với phái đoàn chúng tôi, gặp chúng tôi là ôm lấy hôn hít rất lâu.

Ở Đại hội Ba Lĩnh về tôi cùng anh chị em trong phái đoàn làm nhiệm vụ phổ biến mục đích và nội dung của Đại hội liên hoan và nói rõ cho các anh bộ đội và nhân dân biết phe hòa bình dân chủ lớn mạnh như thế nào, uy tín của Hồ Chủ Tịch ở trên thế giơi lớn lao như thế nào, thanh niên và sinh viên thế giới quyết tâm tranh đấu cho hòa bình dân chủ như thế nào. Tôi đã kể lại những cái mắt thấy tai nghe cho đồng bào nghe. Tôi và anh chị em làm công tác ấy trong 50 ngày và phổ biến 45 lần. Sau đó thì phái đoàn giải tán. Riêng phần tôi, tôi lại còn nhận nhiệm vụ phổ biến sâu rộng trong nhân dân tỉnh Tuyên Quang trong thời gian 7 tháng nữa, khi tôi nằm dưỡng bệnh.

Tóm tắt lại, tôi ở trong bộ đội đã được 3 năm, được dự tất cả 25 trận lớn nhỏ.

Tôi đã cướp được của địch 1 khẩu thompson kèm theo 3 băng đạn có 105 viên, 1 khẩu Mac-tanh, 1 khẩu trung liên, 1 hòm đạn 150 viên, 5 quả lựu đạn Mỹ, 1 hòm accus, 1 khẩu 12/7. Tôi đã bắn chết hơn 1 tiểu đội địch. Và cuối cùng tôi đã góp phần vào việc tiêu diệt hoàn toàn vị trí Đông Khê trong chiến dịch biên giới.

Trong khi bộ đội tôi có tinh thần tương trợ anh em đồng đội. Tôi thường giúp đỡ anh em lúc thường cũng như khi ra trận. Nhưng khi anh em ốm mệt thì tôi thường làm giúp an hem, hoặc chia sẻ quần áo, hoặc tiền bạc của tôi với anh em thiếu thốn. Khi ra mặt trận, tôi đã nhiều lần băng bó và cõng anh em thương binh ra khỏi mặt trận. Khi hành quân tôi thường mang súng hoặc vác ba lô cho anh em yếu. Đối với anh em tân binh tôi hết lòng dìu dắt phổ biến những kinh nghiệm chiến đấu của tôi cho an hem. Những buổi sinh hoạt, các anh phê bình tôi thì tôi hết sức vui vẻ nhận lời, khi tôi phê bình an hem khác tôi có thái độ xây dựng. Tôi đã giữ được đoàn kết nội bộ, không may khi xảy ra dư luận hay thắc mắc gì. Về học tập thì tôi cũng ham học tập văn hóa và chính trị vì lúc trước ở nhà tôi không được học tập.
 
Tóm lại 3 năm trong bộ đội tôi được anh em yêu mến vì tính thật thà hiền lành, không gây mâu thuẫn với anh em bao giờ, ban chỉ huy cũng như anh em đồng đội đều tín nhiệm tôi. Trong 3 năm tôi không bị phạt một lần nào.

Nhưng tôi cũng còn có khuyết điểm là nóng tính, tự ái, có khi làm cho anh em hiểu lầm, trong lời nói nhiều khi không được chỉnh tề. Khi nói không biết suy nghĩ trước sau. Khi ra trận cũng có đôi khi tự tu tự lối, như cướp được chiến lợi phẩm muốn tìm cách dấu ban chỉ huy cũng như anh em đồng đội. Đến khi bị thương và làm nhiệm vụ ở Đông Khê được ban chỉ huy khen thưởng và được anh em bộ đội đề cao thì có lúc có ý nghĩ tự kiêu.

Tôi đã cố gắng sửa chữa và xin hứa sẽ cố gắng sửa chữa nhiều hơn nữa.

Tôi xin kết luận báo cáo của tôi. Tôi được vinh quang ngày hôm nay là nhờ ơn Bác, nhờ ơn Đảng, nhờ ơn Chính phủ, Mặt trận, nhân dân đã dạy bảo tôi, giáo dục tôi, dìu dắt tôi. Trước kia tôi không được học hành, đói rách, không mở mày mở mặt được. Nhờ có cách mạng tôi được hiểu biết, được no ấm, lại được ra nước ngoài sánh vai với anh em thanh niên quốc tế.

Tôi lấy làm cảm động sung sướng quá. Tôi không bao giờ dám quên ơn Bác, quên ơn Đảng, Chính phủ, Mặt trận, nhân dân. Tôi xin hứa luôn luôn cố gắng và thi đua mãi mãi để xứng đáng với vinh dự hôm nay.
 
 
Ý kiến của bạn