Tay yếu chân mềm làm Công an đã là khó. Còn chị, con gái vùng sông nước, tóc dài, da trắng, đẹp và từng được TW Hội LHPN Việt Nam vinh danh,… lại xông trận, chỉ huy lực lượng chuyên nghiệp chống “bà hỏa”. Công việc vất vả nhưng qua 6 tháng “cầm quân”, chị đã thể hiện bản lĩnh, tài sắc vẹn toàn và chẳng thua gì các đồng nghiệp… mày râu cùng cấp
Công việc ngày cận Tết của Giám đốc “sở cứu hỏa” Cần Thơ – Đại tá Trần Thị Ngọc Đẹp luôn bận rộn. Mà đâu riêng gì chị, toàn lực lượng Công an là thế, ngày Tết thì trực, thức, gác cho dân vui chơi, lấy niềm vui của người dân làm niềm vui của mình. Điện thoại lại… réo. Nghe xong, chị quay sang tôi: “Là dân cứu hỏa, hễ nghe chuông điện thoại thì nhấc máy liền. Để chậm một hồi chuông có khi hối hận cả đời”.
Chị Sáu Đẹp là dân gốc vùng quê nghèo tỉnh thuộc Hậu Giang. Sau ngày đại thắng Mùa xuân 1975, chị được toại nguyện vào ngành Công an, rồi trở thành trinh sát giỏi, cùng đồng sự nằm gai, nếm mật, tham gia phá hàng trăm vụ án.
Trước khi là Phó Giám đốc Công an TP Cần Thơ, chị đã từng ở 5 đơn vị khác nhau. Và trước khi được giao nhiệm vụ Giám đốc Sở Cảnh sát PCCC, chị kinh qua 5 năm là “sếp phó”, phụ trách các đơn vị Cảnh sát quản lý nhà nước về TTXH. “Về vị trí mới, tôi từng băn khoăn bởi thật tình mình đâu có chuyên môn về PCCC, nhất là kinh nghiệm chỉ huy chữa cháy. Nhưng rồi nghĩ lại: Anh em làm được thì mình làm được” – chị bộc bạch.
Là đơn vị mới, quân số giống như… liên hợp quốc, anh em hầu hết là “tay ngang”, chưa có chuyên môn PCCC nên khi về là chị bắt tay vào quy hoạch đào tạo, tập huấn nghiệp vụ cơ bản. Cạnh các khóa tập huấn cho dân phòng và lực lượng chữa cháy bán chuyên trách tại cơ sở, hiện chị lo thực hiện cải cách hành chính, ban hành hàng loạt quy chế phối hợp với các cơ quan, ban, ngành, lực lượng khác, lo khảo sát hẻm khu vực trung tâm, lo lắp đặt chíp theo dõi, phát hiện cháy nổ từ các nhà cao tầng...
Sở mới thành lập, quân số thiếu, trang thiết bị, phương tiện cũng thiếu, trụ sở làm việc mới chưa có nên chị chủ trương vận dụng, tranh thủ tất cả những gì có thể. Hơn 5 tháng qua, chị cùng tập thể làm việc với tiếng ồn, khói, bụi bởi công việc sửa sang, nâng cấp trụ sở Phòng Cảnh sát PCCC trước đây. Mọi diện tích tại địa chỉ 67B Hùng Vương, Q. Ninh Kiều gần như đều được trưng dụng, thậm chí nhà để xe cũng trở thành nơi làm việc, căng tin, nơi ăn, chốn nghỉ cho anh em, góp phần giải tỏa áp lực chật chội...
Cận kề ngày năm hết, Tết đến, tôi có dịp “theo chân” chị Sáu dự nhiều kế hoạch diễn tập PCCC, kết hợp với cứu nạn, cứu hộ. Nhìn chị chỉ huy phương án diễn tập, chẳng ai nghĩ rằng ấy là “thủ lĩnh” vừa “xông trận” đầu tiên. Nhìn vào sổ tay công tác của chị, tôi thấy gần như chị chẳng nghỉ ngơi lúc nào, kể cả ngày cuối tuần. Có một việc nếu chị không kể, tôi chẳng thể hình dung. Đó là dù đã làm thủ lĩnh “cứu hỏa” với núi công việc nhưng chị vẫn lặng lẽ, nhiều đêm thức trắng để theo đuổi nhiều công trình học hành, nghiên cứu. Bận bịu với chiếc “ghế nóng” mới, chị vẫn sắp xếp ra Hà Nội để hoàn tất chương trình cao học với quan điểm học để nâng cao trình độ vận dụng vào công tác chỉ huy.
Lực lượng Cảnh sát PCCC TP Cần Thơ diễn tập phương án chữa cháy.
Chị bộc bạch, làm Công an hôm nay muốn hoàn thành nhiệm vụ thì ngoài chuyện quán xuyến gia đình, tình yêu nghề nghiệp, còn phải có kiến thức và cập nhật kiến thức không ngừng. “Sở được phân công 16 nhiệm vụ, chức năng. Nặng nề nhưng vinh dự. Tôi và tập thể đơn vị chấp nhận đánh đổi vất vả, làm tốt công tác phòng ngừa để cho anh em chữa cháy… thất nghiệp, như Bác Hồ từng mong muốn đối với lực lượng Cảnh sát PCCC” – chị lạc quan bày tỏ